Sau những cuộc yêu đương nồng cháy, sau những ái ân khao khát hai đứa
dành cho nhau... anh vội vã quay lưng và để em lại một mình trong nỗi
xót xa vô bờ...
Tôi năm nay 23 tuổi và đã có công ăn việc làm ổn định. Sau khi đọc xong
những bài viết rất chân thành của các bạn, hôm nay tôi mới mạnh dạn viết
ra những suy nghĩ của mình và mong các bạn hãy cho tôi ý kiến!
Ngày còn sinh viên, tôi là một cô gái rất năng động và thường xuyên tham
gia các hoạt động tình nguyện. Ngày ấy, tôi yêu say đắm một anh chàng
học trên khóa… nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương từ phía tôi. Và có
lẽ, tôi sẽ sống mãi với mối tình đơn phương đó suốt bao năm qua nếu như
tôi không gặp anh, người yêu hiện tại của tôi bây giờ.
Tôi quen anh do một người anh họ giới thiệu. Một buổi tối, anh họ tôi đã
dẫn tôi đi gặp anh… và ngay lần gặp đầu tiên ấy, cả hai chúng tôi đều
có ấn tượng về nhau khá tốt. Ngay sáng hôm sau, tôi đã nhận được tin
nhắn chào buổi sáng và làm quen của anh.
Vì cách nói chuyện của tôi rất hài hước và có chút mạnh dạn nên tôi đã
thu hút được anh ngay từ lần trò chuyện đầu tiên. Ngày hôm đó, chúng tôi
đã nói chuyện với nhau rất nhiều. Những tin nhắn hỏi han, quan tâm của
anh dày kín cả điện thoại tôi… và tôi cũng đã dành cho anh rất nhiều
thời gian để nhắn tin, chuyện trò.
Kể từ đó, bất cứ lúc nào chúng tôi có thời gian rảnh, tôi và anh đều
nhắn tin cho cùng nhau. Mặc dù anh đi làm cả ngày rất mệt nhưng tối nào
anh cũng thức để online, nhắn tin cùng tôi. Những câu chuyện của chúng
tôi càng ngày càng vui hơn và tình cảm giữa chúng tôi cũng trở nên gần
gũi, thân quen hơn.
Sau những lần trò chuyện như thế, cả hai đều cảm nhận được tình cảm của
đối phương dành cho mình. Và hơn một tháng trò chuyện, cùng 4 lần đi
chơi với nhau, tôi đã không ngại ngùng khi nhận lời yêu anh.
Chúng tôi cố gắng vun vén cho tình yêu của hai đứa… và cả hai đều cảm
thấy rất hạnh phúc, vui vẻ khi được ở bên cạnh nhau. Cứ cuối tuần là anh
lại đón tôi sang nhà anh chơi và nấu cho tôi những món ăn rất ngon. Tôi
cảm thấy mình là một người con gái may mắn và hạnh phúc khi được người
yêu chiều chuộng và chăm sóc tận tình như vậy. Khi tôi muốn đi đâu anh
đều sẵn sàng đưa tôi đi chơi, tôi thích cái gì, anh đều mua tặng tôi và
tôi thích ăn gì, anh đều tự tay nấu nướng cho tôi những món ăn ngon…
Sau những cuộc "yêu đương" nồng cháy, Bạn trẻ - Cuộc sống, yeu duong,
chuyen tinh yeu, tinh yeu gioi tre, moi tinh dau, cai ngan vang, an ai,
chuyen ay, bao
Cả hai chúng tôi đã vẽ ra một bức tranh tương lai với nhiều màu sắc đẹp
mắt. Tôi tin anh, yêu anh vì chúng tôi thường xuyên ở gần nhau, vì anh
luôn hết lòng với tôi và vì anh luôn dành cho tôi những điều đẹp đẽ
nhất!
Anh ở một mình nên mỗi lần sang phòng anh chơi, hai chúng tôi lại có một
không gian rất riêng tư để dành cho nhau. Mỗi lần hai đứa ăn cơm xong,
chúng tôi lại cùng nhau ngồi xem phim. Có những lúc vì quá mệt mỏi nên
chúng tôi nằm ôm nhau ngủ... và tôi đã ngủ trong vòng tay anh một cách
rất ngon lành. Nhưng giá như… chúng tôi chỉ dừng lại ở đó!
Một buổi chiều chủ nhật, sau khi từ nhà chị họ của anh về, chúng tôi đã
trở về phòng trọ của anh để ngủ. Và chính hôm đó, tôi đã tình nguyện
trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái. Khi được “yêu”, được
hòa mình vào với người yêu, tôi cảm thấy rất hạnh phúc và không một chút
ân hận về quyết định đó. Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng, khi đã yêu
nhau thì hãy trao cho nhau tất cả và cả hai sẽ cố gắng vun vén cho tình
yêu để cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình vào một ngày không xa nữa.
Sau lần đầu tiên đó, anh nói với tôi rằng, “Ba tháng, chúng mình sẽ làm
chuyện đó một lần nhé!” và tôi gật đầu đồng ý. Thế nhưng… những lần gặp
nhau sau đó, vì không gian quá riêng tư nên đã nhiều lần chúng tôi làm
"chuyện ấy".
Sau những màn yêu đương ân ái, anh hứa hẹn sẽ cưới tôi làm vợ khi hai
đứa ổn định công việc. Và có lẽ, tôi sẽ mãi mãi chìm đắm trong hạnh phúc
nếu như không có ngày hôm ấy…
Hôm đó anh có việc nên phải về quê một tuần. Khi lên đến Hà Nội, thái độ
của anh đối với tôi khác hẳn. Anh không còn nhắn tin thường xuyên cho
tôi nữa, khi tôi gọi điện, nhắn tin anh cũng không buồn trả lời. Tôi bắt
đầu cảm nhận được sự thay đổi của anh… nhưng khi tôi hỏi anh, “Có
chuyện gì khiến anh thay đổi vậy?” thì anh chỉ nói, “Anh đang rất bận và
không có nhiều thời gian dành cho em nữa. Em tập trung học hành đi,
đừng có nghĩ linh tinh nữa”.
Mấy ngày sau, thái độ của anh vẫn lạnh nhạt với tôi như thế! Khi tôi
gặng hỏi anh về sự thay đổi đó thì anh nói, “Gia đình anh kịch liệt phản
đối hai đứa mình yêu nhau”. Và cũng từ đó, anh bắt đầu lảng tránh tôi…
Những ngày trong tuần, anh đi làm thật sớm và về nhà thật muộn, anh
tránh gặp mặt và trò chuyện với tôi. Khi tôi nhắn tin hỏi thăm anh thì
đáp lại, tôi chỉ nhận được những tin nhắn lạnh nhạt từ anh. Còn những
ngày cuối tuần, anh lại vội vàng về quê, để lại tôi một mình với sự hụt
hẫng vô bờ...
Giờ đây, mỗi lần tôi nhắn tin, anh đều trốn tránh và không nhắn lại với
tôi một lời nào, gọi điện thì anh không nghe máy, tôi đến nhà tìm gặp
thì không thấy anh đâu… Chẳng nhẽ yêu thương và gần gũi nhau như thế,
chia sẻ và hứa hẹn nhiều như thế… để rồi khi bị gia đình ngăn cấm, anh
sẵn sàng rũ bỏ tôi một mình như vậy sao?
Giờ đây tôi không biết phải làm sao để giúp bản thân mình nữa? Tôi nên
chia tay với anh hay chấp nhận tủi hờn và sự mệt mỏi anh mang đến cho
tôi? Và liệu rằng, nếu tôi quyết định chia tay anh thì một người con gái
không trong trắng như tôi có thể tìm được hạnh phúc từ một người đàn
ông khác không?